Trong sáng hôm sau sau đêm khó quên, Yuzu dứt khoát bước vào phòng của Natsuki, không ngờ mọi thứ sẽ trở nên kỳ lạ hơn cả mình tưởng. Ánh sáng mờ ảo từ rèm cửa rủ xuống, hé lộ hình ảnh đầy bất ngờ. Natsuki, chàng trai lạnh lùng và lôi cuốn, đang ôm chặt một chàng trai khác, ánh đèn lấp lánh trên gương mặt tươi cười và đôi mắt mê đắm.
Yuzu ngỡ ngàng, từng chữ câm bố ngốc trên môi nhỏ nhắn. Trước mắt, cảnh tượng trần trụi ấy khiến cậu không biết phải tỏ ra như thế nào. "Natsuki..." - Yuzu gọi, giọng run rẩy và không chút chắc chắn. Nói chuyện vụng về nhưng cậu không thể rời mắt khỏi cảnh hai người kia, họ trao nhau một cái ôm ấm áp, tình cảm đắm chìm.
Và rồi, ánh mắt ấm áp của Natsuki giơ lên, nụ cười mỉm từ môi anh khiến Yuzu bừng tỉnh. "Xin lỗi về chiều qua, Yuzu. Anh xin lỗi về việc không nói cho em biết trước." - Natsuki nói, giọng điệu nhẹ nhàng, trầm ấm.
Câu nói ấy đổ vào tai Yuzu như một cơn gió lạnh, rồi từ từ, cậu nhận ra cảm xúc đong đầy trong lòng mình. Đó không chỉ là sự sống còn của tình bạn, mà còn là khám phá hạnh phúc mới mẻ, không ngờ, từ mối quan hệ mà cậu nghĩ chỉ giữa hai người bạn thân.