Trận chiến quyết định bắt đầu lúc nửa đêm, khi ánh trăng lạnh lẽo vẫn chiếu sáng trên bức thịnh nộ của những tâm hồn rối ren.
Rời xa ánh đèn phố đô thị, họ đụng độ nhau giữa rừng sâu, nơi âm nhạc của cuộc chiến trở nên bi thương tột cùng. Hai dáng người xuất hiện giữa bóng tối, từng bước chân gieo rắc sợ hãi. Môi mỗi kẻ một câu: "Ta chỉ có thể sống, khi người kia chết."
Bộ áo choàng bay bay trong gió đêm, phản chiếu ánh trăng lên gương mặt điển trai nhưng không kém phần lạnh lùng. Ánh mắt của hắn sáng như lửa đốt cháy, khẳng định sự quyết tâm không gì có thể dập tắt. Đối diện, kẻ địch cũng không kém phần hiên ngang, ánh đèn trăng chiếu sáng gương mặt đầy bí ẩn, giấu đi những âm mưu tăm tối trong lòng.
Những lời thề nguyền tràn ngập không khí, kèm theo những đòn kiếm uy lực điều khiển bởi lòng thù hận cháy bỏng. Việc chọn lựa lúc này là sinh tử, mỗi tình tiết xoay quanh một đòn kiếm nhanh như ánh sáng, một cú tấn công chớp nhoáng, và một vết thương sâu thẳm cắt xén qua cơ thể.
Trận chiến không chỉ là cuộc giao đấu trinh thám, mà còn là cảm xúc dày đặc đan xen giữa sợ hãi, tuyệt vọng và hy vọng. Ai sẽ là kẻ sống sót giữa trận mưa máu nảy lửa ấy, khi mỗi nét vẽ trên khuôn mặt đều là một biểu hiện của tâm trạng phân kỳ, giữa ánh sáng và bóng tối?