Trong màn đêm tĩnh lặng, Dowan vừa tỉnh giấc cảm thấy mình đang rơi vào một cơn ác mộng. Ánh đèn mờ nhòe chiếu sáng vào phòng, rồi từ bóng tối bên kia, hình bóng của Chamin bắt đầu hiện lên. Đôi mắt của anh ta phản chiếu ánh sáng như hai viên đá lạnh lẽo, không còn chút sự ấm áp nào. Dowan ngơ ngác nhìn Chamin, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Tôi muốn...", Chamin lên tiếng, giọng nói lạ lẫm và sắc bén, "Tôi muốn chúng ta... quan hệ tình dục."
Dowan hoảng hốt, không thể tin vào những gì đang nghe thấy. Cảm xúc trong anh trào dâng, lo lắng, hoang mang và một chút kinh tởm. Nhưng sau đó, một sự hiểu biết đầy ánh sáng hiện lên trong tâm trí anh. Cái bệnh "mất ngủ" mà Chamin đang gặp phải, nó đang khiến anh ta mất kiểm soát, đưa ra những hành động mà khi tỉnh thì anh ta chẳng bao giờ dám nghĩ đến.
Với sự thấu hiểu và lòng thông cảm, Dowan không trách móc hay làm tổn thương Chamin. Thay vào đó, anh cố gắng dỗ dành, xoa dịu tâm lý của người mình thầm mến. Mỗi cái nhìn, mỗi cử chỉ, đều là cách thể hiện tình cảm sâu kín và sự gần gũi không thể tả. Đó là thời khắc mà hai con người, dẫu bị lôi cuốn vào vòng xoáy của bệnh tật, vẫn tìm ra được tình yêu đích thực, vượt qua mọi rào cản để ở bên nhau, mạnh mẽ và chân thật hơn bao giờ hết.