Trong một buổi tối ẩm ương, ánh đèn lờ mờ chiếu sáng bóng lưng của Cha Wonwoo khi anh đứng đó, nhẹ nhàng cầm tay Seo Joon - người mà đã trải qua hàng ngàn ngày tháng bên cạnh anh trong cuộc sống. Bầu không khí trở nên lạnh lẽo, rối ren khi Wonwoo bất ngờ phát ngôn:
"Chẳng phải em và anh quen biết từ thuở nào sao? Sự bất lực và buồn bã giữa chúng ta, liệu có phải là dấu hiệu của sự chán chường?"
Câu hỏi của Wonwoo đánh thức những nỗi lo sợ bất ngờ trong lòng Seo Joon. Không biết phải làm sao trước tình huống đầy khó khăn, Seo Joon không kìm được cảm xúc và quay lưng bỏ đi, để lại Wonwoo đơn độc đứng giữa không gian lạnh lẽo.
Những ngày tiếp theo trôi qua nhưng cả hai vẫn không thể xoa dịu đi bất kỳ điều gì. Đêm định mệnh, khi cơn mưa bất chợt rơi, Wonwoo bất ngờ nhận ra rằng, rốt cuộc, tất cả những cảm xúc mà anh dành cho Seo Joon không thể nào phai nhạt. Nghẹn ngào, Wonwoo quyết định bước vào cuộc sống của Seo Joon một lần nữa, để chứng minh rằng tình yêu của anh dành cho Seo Joon không bao giờ tầm thường.