Trước ánh đèn sân khấu sặc sỡ, Ji-heon cảm thấy tim mình như muốn rời lỡ. Ánh mắt nóng bỏng của Kwon Jae-kyung như muốn xuyên thấu tâm can anh, khiến anh không thể né tránh.
"Anh đã làm gì với tôi mà bây giờ lại thuê anh?" Jae-kyung nghiêm túc đặt câu hỏi, giọng điệu lạnh lùng không chút cảm xúc. Ji-heon bất ngờ chết điếng, mãi chẳng thốt nên lời.
"Anh không nghĩ rằng mình có thể hay cứu lấy danh tiếng của cậu à?" Anh cố gắng giấu đi sự xao lãng bên trong, hắn không muốn lộ ra điều gì mặc dù lòng anh đã hiểu rõ câu hỏi của Jae-kyung là ý gì.
"Thật sự hả? Hay anh chỉ muốn tham lam lợi dụng tôi?" Jae-kyung bước lên gần, đôi mắt đen sâu đầy nghi ngờ. Ji-heon nhìn thấy sự hoang mang trong ánh mắt ấy, và giọng nói của anh run lên: "Tôi... Tôi không phải là người như thế. Tôi chỉ..."
Nhưng trước khi Ji-heon kịp nói tiếp, Jae-kyung đã quay bước đi, bỏ lại anh đối diện với vô số dấu hỏi vẩn vơ. Để cứu vãn mọi thứ, anh cần phải làm gì?