Ngoài cửa sổ hẹp, ánh sáng vàng ấm từ ngọn hầm lửa nhỏ leòa chiếu rọi vào phòng tù tối tăm. Bầu không khí dường như nguội lạnh, cứng nhắc như những dây xích vô hình trói buộc tù nhân và người giam giữ. Anh ta, người quản ngục với đôi mắt lạnh lùng như kim cương, lần đầu tiên cảm thấy sự run rẩy lan tỏa qua cơ thể khi bị con người kia chiếm đoạt.
Cậu tù nhân, ánh đèn lỏng lẻo chiếu sáng gương mặt rực rỡ của mình, biểu hiện một sự hứng thú khó đoán. Ánh mắt sắc bén, đầy mãnh liệt, nhưng đồng thời ẩn chứa một điều gì đó kỳ lạ. Anh ta nhẹ nhàng cười, một nụ cười đầy uẩn khúc và dãy lưỡi khêu gợi, khiến người kia không thể không cảm thấy lo sợ, nhưng cũng không thể không bị cuốn hút.
"Anh không nên thích bị em kiểm soát như vậy," anh quản ngục tuyên bố, nhưng giọng điệu không còn chắc chắn như trước. Đôi tay run lên nhè nhẹ, ánh mắt mê man ngấm ngầm khám phá từng chi tiết trần trụi trên cơ thể đầy quyến rũ của tù nhân.
"Nhưng anh đã bắt đầu, và anh sẽ không thể dừng lại," cậu tù nhân thổn thức đáp lại, bước gần hơn, khoác lên đôi vai trần một chiếc áo thô ráp, đôi mắt biến đổi tỏa sáng rực rỡ. "Trong vũ trụ này, ai mới là con mồi thực sự, anh cứ tự tin mà kiểm soát."
Cả hai đều biết, trò chơi này chỉ mới bắt đầu. Điều quyết định không phải là ai sẽ là người kiểm soát, mà là ai sẽ chấp nhận cuộc chơi lớn của tình yêu và quyền lực, giữa người quản ngục và tù nhân, khép kín trong bóng tối sâu thẳm của trái tim mỗi người.