Đêm trời nặng nề với cơn mưa gió lạnh buốt, Kuroda bước ra khỏi căn phòng đóng kín, trái tim vẫn đau buồn từ cú sốc mà anh vừa trải qua. Cảm giác bị phản bội dường như đã cắt đứt mọi dây buộc tinh thần của anh.
Đi trên con đường vắng vẻ, ánh đèn đường le lói như một loại trừu tượng cho cảm xúc khốn khổ của Kuroda. Đúng lúc ấy, anh bắt gặp Shirato, người đang ngồi uống rượu tại góc đường. Đôi mắt mờ ảo của hắn toát lên vẻ cô đơn và tuyệt vọng không khác gì Kuroda.
Giọt lệ mắt Shirato như một vũng nước trong đêm tối, lưng gầy cô đơn như một chiếc lá rơi phương nao. Kuroda bỗng cảm thấy họ chia sẻ một số kỷ niệm chưa từng trải qua, những sợi dây kỳ lạ nối liền hai tâm hồn lạc lõng.
"Anh… anh có sao không?" - Kuroda chợt lên tiếng, động lòng thương cho người đàn ông lạ lẫm trước mắt.
Shirato quay đầu nhìn anh, đôi mắt đỏ hoen nước tràn ngập những vết thương tình cũ. Hai tâm hồn bị bỏ rơi, liệu họ có thể tìm thấy chốn bình yên trong nhau, hay chỉ là những mảnh vỡ tan tác của cuộc sống khắc nghiệt?
Và từ đêm ấy, tình yêu không sai lầm của Kuroda và Shirato dần nở hoa, như một khúc ca êm đềm giữa bão táp cuộc đời. Không đỏ, không hồng, chỉ là một màu xanh dịu dàng của hy vọng trong nỗi đau.