Trong bão tĩnh lặng của đêm, ánh trăng nhấp nhô trên bề mặt hồ tạo nên khung cảnh huyền bí và lãng mạn. Okkotsu Yuuta đứng nhìn Inumaki Toge, đôi mắt đầy ánh sáng đam mê và lo lắng. Họ đã đi qua bao nhiêu khó khăn, bao nhiêu thử thách để đến đây.
"Anh biết không, Toge, trong mỗi giấc mơ, em vẫn ở đó. Dù là khi em đang gặp khó khăn, hay khi anh đang đấu tranh với bản thân mình, hình ảnh của em vẫn ám ảnh anh," Yuuta thì thầm, giọng điệu trầm lắng nhưng tràn ngập tình yêu không thể nào kìm lại.
Toge nhìn Yuuta, đôi mắt xanh ngọc bí ẩn, nước mắt lăn dài trên gò má. "Cảm ơn anh đã luôn ở bên em, bảo vệ em. Nhưng, xin lỗi, tình cảm của em vẫn chưa thể hoàn toàn dành hết cho anh." Toge lắc đầu, biểu lộ sự phân vân, sự đau đớn lẫn lộn trong tâm hồn.
Yuuta bật cười nhẹ, vuốt nhẹ má Toge. "Không cần xin lỗi, vì anh sẽ đợi. Đợi đến khi em có thể mở lòng, tin rằng có một tình yêu chân thành và sâu đậm đang chờ đợi em ở phía trước," Yuuta nói, ánh mắt đầy quyết tâm và hy vọng.
Với những lời hứa và khẽ cúi đầu, họ bước đi trong bóng đêm, ân tình vẫn hằng hiện hữu giữa họ, thể hiện qua từng ánh mắt, từng cử chỉ nhỏ nhặt, và từng lời nói đầy ý nghĩa. Danh dự, niềm tin, và tình yêu chân thành cuối cùng cũng sẽ giúp họ vượt qua mọi rào cản, mọi khó khăn trước mắt để đến với nhau.