Trong ngôi nhà hoang bí ẩn, ánh đèn mờ ảo chiếu sáng lên khuôn mặt mệt mỏi của Houri. Anh vừa mất mẹ, vừa mắc phải căn bệnh hiểm nghèo. Đêm đó, anh đột ngột bị mê hoặc bởi một lối đi dành cho người đi bộ, vô ý lao vào đường và thất thường bị một chiếc xe tải lao tới.
"Chết rồi sao?!" Houri thét lên trong bất lực.
Nhưng lần này, không có vụ va chạm nghiêm trọng nào xảy ra. Một người đàn ông lạ mặt như từ bóng tối bước ra, đẩy Houri ra khỏi đường phía trước khi sự tai họa xảy ra. Ánh đèn trăng chiếu sáng khuôn mặt hắn, làm Houri có cảm giác quen thuộc.
"Anh..." Houri lặng lẽ gọi tên, nhưng người đàn ông kia chỉ nhìn anh một cách lãnh đạm rồi biến mất trong đêm.
Khoảnh khắc đó không thể nào là một sự trùng hợp. Houri bắt đầu hồi tưởng về kiếp trước của mình, nơi mà anh và người đàn ông lạ mặt này có một tình yêu đẹp đẽ nhưng bi thương.
Mặc dù được số phận dẫn dắt đến với nhau, sáng hôm sau, người đàn ông bí ẩn đã tuyên bố rằng anh không nhớ Houri.
"Có phải người đàn ông kia... không phải người tôi tìm kiếm?" Houri trầm mặc, lấp đầy tâm hồn anh là một bí ẩn khó lường.
Nỗi buồn, niềm hy vọng, và bí ẩn về quá khứ thầm kín sẽ dần được vén màn trong cuộc hành trình tìm kiếm tình yêu đích thực của Houri.