Trong lúc tôi cố gắng lật mình để giải thoát khỏi sợ hãi, âm thanh cuồng loạn của những trớ trêu và khinh miệt vẫn đeo bám không rời. Tôi nhận ra đây không phải là trò chơi thông thường, mà là một trò chơi đầy tâm tư bần tiện và đen tối.
Thế giới xung quanh tôi dường như tràn ngập bóng tối và ám ảnh. Những đám mây màu đen đang cuộn tròn quanh, làm tôi cảm thấy như đang chìm đắm trong một cơn ác mộng không lối thoát. Sự đau đớn và tuyệt vọng hiện lên trong từng hơi thở của tôi, như một cơn lốc xoáy cuốn trôi mọi hy vọng.
Và rồi, khi ánh sáng giật mình hiện lên, tôi nhìn thấy anh - Kim Jae-Kyung, người mà tôi đắm đuối ngắm nhìn từ lâu. Nhưng đằng sau ánh sáng ấy, khuôn mặt anh không còn toả sáng và ấm áp nữa. Thay vào đó, nó tràn ngập sự tàn bạo và hung ác, như một ác mộng đã trở thành hiện thực.
Và lúc đó, tôi nhận ra rằng, để sống sót trong trò chơi đầy nguy hiểm này, tôi không chỉ cần chiến đấu với bản thân mình mà còn phải đối mặt với những thử thách khắc nghiệt từng chút một. Liệu tôi có thể vượt qua mọi khó khăn để bảo vệ bản thân và tìm ra sự thật đằng sau màn đêm tăm tối này không? Chiến đấu, hay chấp nhận số phận bi thương?