Một đêm mưa rơi phủ kín thành phố, tiệm hoa nho nhỏ của omega Jae Hee như một chốn bình yên giữa cơn bão cuộc đời. Ánh đèn vàng le lói lắng lẽ soi sáng lối vào, khiến Do Bin không thể rời mắt khỏi người đẹp trẻ đang ngồi uống trà ở góc quầy. Rượu uống và cơn gió lạnh là cầu nối thú vị giữa hai người, kéo họ đến gần nhau hơn.
"Tại sao em lại đến đây?" Do Bin nghiêng đầu nhìn Jae Hee, ánh mắt nhạy bén như tia sáng xuyên qua đêm tối.
"Tôi không muốn mất ngủ nữa. Và... tôi muốn ở bên anh," Jae Hee trả lời nhẹ nhàng, nhưng trong ánh mắt của cậu ẩn chứa bi kịch và sự cô đơn khắc sâu.
Hai tâm hồn thổn thức trong im lặng, nhưng họ đều cảm nhận được những sóng cảm xúc dâng trào từ sâu thẳm trong tâm hồn. Do Bin bất ngờ ôm lấy Jae Hee, đẩy cậu lên quầy bar và hôn môi cậu đầy khát khao.
Từng cử động, từng âm thanh như nhất thời quên hết mọi nỗi đau, họ lắm lư khám phá cơ thể và tâm hồn đối phương. Đêm dài bất tận, ánh đèn vàng soi sáng hành động đầy lãng mạn của họ, điểm đen đỏ cuộc đời dần đổi sang màu xanh biển đầy nắng.
Hứa hẹn sẽ không hối hận, liệu động lực nào sẽ giữ họ mãi bên nhau, hay chỉ là cơn mê thoáng qua giữa cuộc đời phiêu lãng? Lời hứa dẫn họ đến đâu, chỉ có thời gian mới đánh giá được.