Trong ánh đèn mờ ảo của ngọn nến, hai hình bóng dường như mời gọi nhau, đánh thức những cảm xúc sâu thẳm đang dần trỗi dậy. Kỵ sĩ Eugene ngồi dậy từ giấc ngủ vội, ánh mắt xanh biếc nhìn sâu vào đôi mắt đỏ thẫm của người vệ sĩ Vern.
"Tại sao em luôn ở đây vào lúc như vậy?" Eugene lặng lẽ hỏi, giọng điệu bí ẩn như lớp sương mờ che phủ trái tim.
Vern, ánh đèn vàng ấm ôm trọn khuôn mặt, trả lời bằng một câu hồi hộp: "Vì em... vì em không muốn để lạc nhau giữa những cơn ác mộng."
Đôi mắt Eugene lóe lên vẻ bi thương, nhưng sự kiên định không lưng chừng: "Thì... sao chúng ta không cùng nhau đấu tranh để vượt qua chúng? Tin em, Vern, chúng ta sẽ không thất bại nếu chúng ta đứng bên nhau."
Những lời từ tâm sâu của Eugene lan tỏa như ánh sáng soi bóng đêm tối, làm cho Vern lắng nghe một cách đắm chìm. Thời gian dần trôi đi, nhưng mối liên kết giữa hai người càng trở nên mạnh mẽ hơn, khi họ cùng hướng về một tương lai rộng lớn, với nhịp điệu của trái tim đồng bộ cùng nhịp chỉ của cuộc sống.