Trong bóng đêm u tối, ánh đèn mờ ám nhấp nhô giữa những cột trụ cao vút, phản chiếu bóng dáng hai người đàn ông. Euncheol, với vẻ ngoài lạnh lùng và quyền lực của một người chủ, đứng đó với vẻ sẵn lòng như một vật cống hiến. Ngược lại, Jonggu, người cũng đã biến hóa từ một chú chó trung thành thành một người đầy quyền lực, cầm cự trước mắt Euncheol với ánh mắt thèm khát và độc chiếm.
"Anh có nhớ ngày xưa, khi em chỉ là một chú chó trung thành luôn quan tâm và chăm sóc anh?" Jonggu nhẹ nhàng lên tiếng, giọng nói êm ái nhưng đầy sức mạnh.
Euncheol gật đầu, ánh mắt nhạy bén quét qua khuôn mặt của Jonggu, những ký ức về quá khứ dần trỗi dậy trong tâm trí anh. "Tôi không bao giờ quên. Và bây giờ, em đã trở thành người, cầm cự trước tôi. Cuộc chơi chỉ mới bắt đầu, Jonggu."
Họ nhìn nhau, không cần từ ngữ, từng cử động nhỏ, từng hơi thở, đều là thứ ngôn ngữ riêng dành cho họ trong thế giới tối tăm và đầy kích thích của hạnh phúc cấm kỵ. Thế giới nơi Euncheol không còn là người chủ, mà trở thành "cống hiến viên" cho người mà anh yêu thương hơn cả chính bản thân mình. Đó không chỉ là một mối quan hệ chủ-chó, mà còn là tình yêu đầy tàn nhẫn và cuồng dại giữa hai con người, hai linh hồn đã vượt qua ranh giới của thế giới này.