Trong ánh sáng mờ ảo của bóng đêm, Ri Kitahara lang thang trên con đường vắng vẻ, cất bước không hằn màu. Hơi thở của anh nhẹ nhàng phôi pha với không khí lạnh buốt, mang theo hơi men rượu khắc sâu vào từng nốt huyết quản. Ánh đèn đường lạch cạch, nhấp nhô như muốn nhắc nhở anh về một quá khứ đau buồn, một quá khứ anh luôn cố tránh né.
Bước chân bỗng dưng dừng lại trước một căn phòng nhỏ, nơi mà cánh cửa mở ra mờ ám như một lời mời rượt rè. Ri bước vào, không gian bên trong chìm đắm trong sắc đen của tối tăm, chỉ giữa trung tâm, một bàn giấy trắng toát ra ánh sáng lung linh như một bản nhạc bất tử.
Ngón tay run rẩy, Ri chạm nhẹ bút lên tờ giấy, ký tự khảo ánh lên từng đường nét. Những cảm xúc dâng trào trong anh, từ hối tiếc, tức giận đến sự buông xuôi và hy vọng. Thứ một thời anh tưởng đã mất đã trỗi dậy từ đáy lòng, giống như một ngọn lửa ấm áp giữa băng giá.
Truyện của Ri không chỉ là cuộc sống của anh, mà còn là hành trình tìm kiếm sự tha thứ và tự chấp nhận. Để xóa đi nỗi đau, anh phải viết lên từng trang giấy, để từng nhân vật có thể tìm đến ánh sáng trong bóng tối. Đó không chỉ là câu chuyện của anh, mà là một câu chuyện về sức mạnh của tình yêu và lòng can đảm đối diện với quá khứ.