Trên con đường vắng vẻ, ánh đèn mờ ảo phản chiếu qua hàng cây già cổ, tạo nên bóng tối u ám bao phủ hai hình bóng thanh niên đứng đối diện nhau. Hơi thở của họ phản ánh sự căng thẳng, những ánh mắt nóng bỏng đầy dục vọng như muốn thiêu đốt tất cả.
"Anh đã quên hết đi, Lâm Kỳ?" Người đứng trước đeo sự khinh bỉ trong giọng điệu, ánh mắt như dâng lên khao khát không nguôi. "Đã bao lâu nay, anh chẳng còn nhớ tới em?"
Lâm Kỳ trở mặt, ánh mắt nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, hắn nhấn chặt cánh quạt gió trong tay, dáng vẻ bất khuất. "Mọi thứ đã kết thúc từ lâu, Tần Hoa. Anh không muốn sống trong quá khứ đau buồn đó nữa."
Tần Hoa cười khẩy, mái tóc nâu buông xõa theo gió, tạo nên một cảnh tượng huyền bí và quyến rũ. "Nhưng tình yêu của chúng ta, liệu anh có thể từ bỏ được không? Em tin rằng, trong tim anh, vẫn còn đó một chút dục vọng điên rồ... đúng không?"
Hai người chợt bừng tỉnh, dường như rơi vào mê cung của tình yêu và khát khao. Dẫu biết đây chỉ là bắt đầu của một trò chơi nguy hiểm, nhưng họ lại không thể cưỡng lại được từng xúc cảm sóng gió dấy lên trong lòng mình. Họ cùng nhau bước vào vòng xoáy của dục vọng, không biết điều gì sẽ đến và kết thúc như thế nào...