Tôi tiếp tục giữ lấy hơi thở cuối cùng, trong căn phòng tối tăm và ẩm ướt. Sức mạnh dần mất đi, cơ thể trở nên yếu ớt hơn vì những ngày tra tấn không ngừng nghỉ. Đôi mắt tôi nhòe đi, nhưng vẫn cố gắng giữ đầu cao để không để họ thấy sự yếu đuối của mình.
Mỗi tiếng thở cuối cùng của đồng đội là một cú sốc lớn, cảm giác bị bỏ lại một mình giữa đáy vực không đáy. Tôi không nghĩ rằng họ sẽ đến lượt tôi, nhưng rốt cuộc, số phận vẫn đang chờ đợi tôi ở phía trước.
Nhưng sau những ngày đau khổ, cái thiết yếu nhất ở đây không chỉ là sức mạnh vật chất – mà còn là tinh thần không bao giờ khuất phục. Tôi dần nhận ra rằng, ẩn sau vẻ ngoài mạnh mẽ và không ngừng chiến đấu, tâm hồn tôi đang rung động trước bí mật lớn nhất.
Và lúc đó, đoạn kết bất ngờ nhất đã đến. Một giọt lệ ngừng rơi, thay vào đó là một nụ cười lạnh lùng trên môi. Tôi đã lừa họ, dù bị tra tấn đến cùng cực nhưng tôi vẫn không hé lộ bất cứ điều gì về các đồng đội của mình. Một chiến binh không bao giờ đầu hàng, dẫu vị thế có vẻ như đen tối đến mấy.
Và khi ánh sáng bắt đầu xen vào góc tối của căn phòng, tôi nhận ra rằng, ẩn sau vẻ lạnh lùng ấy, tôi vẫn còn những niềm tin và hy vọng vô hình đang dẫn dắt con đường của mình. Đáy vực thẳm không còn là điểm kết thúc, mà lại là nơi mà tôi sẽ tìm lại bản ngã, và chiến thắng trước số phận đen tối.