Trên con đường đổ nát với những xác chết lang thang, Pyo Gu Won bước đi một cách mạnh mẽ, ánh mắt quyết đoán như chưa từng thấy. Ánh nắng lạnh lùng chiếu sáng qua những tòa nhà tan hoang, tạo nên bóng đêm sâu thẳm vốn không bao giờ tan biến. Anh không sợ hãi, mà cảm thấy một niềm tin rằng cuộc sống giữa địa ngục vẫn còn giá trị.
Khi bước chân ngẫu nhiên dẫn anh tới một người đàn ông trẻ tuổi bị thương, Pyo Gu Won không ngần ngại giúp đỡ. Người đó, Heo Jin Woo, nhìn anh với ánh mắt tội lỗi, nhưng cũng chứa đựng một vẻ đẹp đặc biệt mà Pyo Gu Won không thể lãng quên. Anh nhận ra rằng đằng sau sự yếu đuối ấy, cậu ta vẫn tự bảo vệ một phần nào đó của linh hồn trong tâm hồn run rẩy.
Pyo Gu Won dẫn Heo Jin Woo về làng của mình, nơi mà người dân sống dưới bóng dáng của cái chết, nhưng vẫn giữ cho tinh thần sống sót cháy bỏng. Trong cái thế giới tàn khốc và khốn khó này, tình cảm giữa hai người không thể nào thầm lặng nhưng sâu thẳm như một niềm hy vọng mới cho tương lai bất tử của con người.
"Cảm giác sống sót trong địa ngục, thế nào?" Pyo Gu Won hỏi, giọng điệu đầy thách thức nhưng đồng thời mang trong đó một chút dịu dàng ánh lên tâm hồn của một con người kiên cường, sẵn lòng đối mặt với thử thách từ phía số phận.